Cộng Sản Việt Nam
và
"Sự Nghiệp Phá Hoại Đất Nước"
Trần Đức Tường
(LÊN MẠNG THỨ NĂM 19 THÁNG TÁM 2004)
Năm nay, Cộng Sản Việt Nam (CSVN) rầm rộ tổ chức các ngày lễ hội kỷ niệm 50 năm chiến thắng Điện Biên Phủ, 50 năm ký kết Hiệp Định Genève và cũng là 50 năm họ thực sự cai trị một phần đất Việt Nam. Chín năm trước đó, tuy họ đã cướp được chính quyền, nhưng trong suốt cuộc chiến tranh Đông Dương mà họ gọi là "cuộc kháng chiến chống Pháp", họ đã mất phần lớn lãnh thổ, nhất là các thành phố, họ đã phải dắt díu nhau bôn ba khắp núi rừng Việt Bắc. Trong thời gian đó, họ tham chiến, nhưng họ không thực sự cai trị dân chúng. Họ nói nhiều đến "sự nghiệp vĩ đại cứu nước, đánh đuổi thực dân Pháp, đế quốc Mỹ, thống nhất đất nước và đổi mới"..v.v... Nhưng còn có một sự nghiệp nữa mà họ không bao giờ nói đến. Đó là "sự nghiệp phá hoại", phá hoại đất nước, phá hoại xã hội và phá hoại con người Việt Nam trong suốt thời gian họ nắm chính quyền trên đất nước Việt Nam chúng ta.
Trách Nhiệm Cộng Sản Việt Nam Gây Ra Hai Cuộc Chiến Tranh Tương Tàn.
Hai cuộc chiến tranh này là cuộc chiến tranh Đông Dương kéo dài từ 1946 đến 1954 ; và cuộc chiến tranh xâm lược miền Nam từ năm 1960 đến 1975.
Cuộc Chiến Tranh Đông Dương hay "Kháng Chiến Chống Pháp".
Mùa thu năm 1945, khi nước Nhật đầu hàng Đồng Minh, tại Đông Dương và đặc biệt tại Việt Nam, đã có một khoảng trống chính trị. Quân đội Nhật chiếm đóng nước ta đã nhận được lệnh buông súng. Thực dân Pháp bị Nhật "đảo chánh", phần bị Nhật giết, phần bị Nhật cầm tù, phần thì bôn đào. Trên mặt chính thức, Nhật đã trao trả độc lập cho vua Bảo Đại ngay sau cuộc binh biến 9/3/1945 và chính phủ Trần Trọng Kim đã ra đời.
Nhưng, vì chính phủ này có rất nhiều liên hệ với Nhật, nên sau khi Nhật đầu hàng, chính phủ Trần Trọng Kim bị hụt hẫng và lúng túng trong mặc cảm thuộc phe thua trận. Trong lúc đó, các đảng phái quốc gia còn tản mác, không được lãnh đạo, không có đủ thông tin, nên vẫn chưa có phản ứng. Chỉ có Việt Minh do Hồ Chí Minh và tập đoàn cán bộ cộng sản của ông ta là vừa có cái thế theo Đồng Minh trong cuối Thế Chiến Thứ Nhì, được Mỹ tiếp tế vũ khí và huấn luyện du kích chống Nhật, được Liên Xô cung cấp tin tức và chỉ đạo.
Tóm lại Việt Minh đương nhiên có cái thế ở trong phe thắng trận. Nhưng, Hồ Chí Minh và đảng cộng sản cũng lo ngại vì Việt Nam còn là thuộc địa của Pháp và Pháp cũng nằm trong phe Đồng Minh thắng trận và Pháp sẽ trở lại thâu hồi thuộc địa cũ của mình. Vì vậy, Việt Minh đã chụp lấy thời cơ, nhân khoảng trống chính trị này huy động quần chúng nổi dậy làm ra cuộc "Cách Mạng Tháng Tám" và tuyên bố độc lập vào ngày 2 tháng 9, khai sinh ra nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Họ tiến hành cướp chính quyền một cách khẩn cấp nhằm đặt Đồng Minh và thế giới trước sự đã rồi, đặt các đảng phái quốc gia với các vị lãnh đạo còn đang chậm chân ở nước ngoài chưa về đến Việt Nam, vào cái thế "chầu rìa".
Ở thời điểm đó, các phương tiện truyền thông, báo chí còn rất chậm chạp, Việt Minh phải được sự thông báo đặc biệt của Quốc Tế cộng sản (Komintern) và cộng sản Liên Xô ngay sau hội nghị Postdam, tháng 7/1945, mới có thể biết trước được thời cuộc so với các vị lãnh đạo đảng phái quốc gia.
Thời cuộc sẽ diễn ra là quân đội Anh và Trung Hoa Dân Quốc sẽ tới giải phóng Đông Dương, tước khí giới quân đội Nhật tại đây, quân đội Trung Hoa của Tưởng Giới Thạch thi hành nhiệm vụ từ bắc vĩ tuyến 16 trở ra ngoài Bắc, quân đội Anh, Ấn từ vĩ tuyến 16 trở vào trong Nam.
Khi quân Trung Hoa Dân Quốc tiến vào Việt Nam thì cũng là lúc các nhà lãnh đạo đảng phái quốc gia, đặc biệt là Việt Nam Quốc Dân Đảng trở về Việt Nam. Thế lực của đảng này trong Mặt Trận Quốc Dân Đảng bao gồm Đại Việt Quốc Dân Đảng, Việt Nam QĐD, Đại Việt Dân Chính Đảng, được sự hỗ trợ của quân Tưởng Giới Thạch đã đặt Việt Minh vào thế yếu về mặt lực lượng quân sự. Nhiều trận đụng độ giữa Việt Minh và Quốc Dân Đảng đã diễn ra tại miền Bắc. Dưới áp lực của quân Trung Hoa, Việt Minh đã thay thế Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời bằng chính phủ Liên Hiệp, có sự tham gia của các thành phần đảng phái quốc gia (1/1/1946). Mặc dù có chính phủ Liên Hiệp, nhưng ở một số địa phương như Việt Trì (13/1/46), Vĩnh Yên, Phú Thọ (20/1/46), Tiên Yên (23/1/46)..., Việt Minh đã dùng quân đội của họ (vệ quốc quân) tấn công các lực lượng đảng phái quốc gia. Trong lúc đó, Pháp đã tìm cách trở lại Đông Dương. Một mặt, vào ngày 28/2/46, Pháp ký với Trung Hoa một thỏa ước để quân đội Pháp thay thế quân đội Trung Hoa ở bắc vĩ tuyến 16 ; mặt khác họ tìm cách đối thoại với Hồ Chí Minh. Từ đó dẫn đến việc họ Hồ thương thuyết với Pháp và ký Hiệp Định Sơ Bộ với Pháp vào lúc 4 giờ chiều ngày 6/3/46. Điều 2 của bản Hiệp Định này quy định : "Chính phủ Việt Nam tuyên bố sẵn sàng đón tiếp trong tinh thần thân hữu quân đội Pháp...".
Với dụng ý chiếm lại thuộc địa, nên khi được Đồng Minh thỏa thuận cho thay thế quân Tưởng Giới Thạch, quân Pháp đã tiến hành ngay những cuộc hành quân bình định, không coi chính quyền Việt Nam ra gì cả. Mặt khác Hồ Chí Minh cũng rất mong muốn quân Pháp thay thế quân Tưởng để cắt vây cánh và dễ dàng trấn áp các đảng phái quốc gia. Vì thế nên họ Hồ đã chấp nhận tai tiếng mà các đảng phái quốc gia tố cáo là phản bội lời thề "không thương thuyết với Pháp". Thực vậy, sau đó, Việt Minh đã cấu kết với Pháp trong việc tiêu diệt các đảng phái quốc gia.
Cuộc chiến tranh với Pháp đã xảy ra như mọi người tiên đoán vào ngày 19/12/1946. Bộ máy tuyên truyền của Việt Minh không cần tốn công sức để thuyết phục dân chúng vì bản chất xâm lược của thực dân Pháp quá rõ ràng. Cuộc "kháng chiến chống Pháp" đã trở thành cuộc chiến tranh chính nghĩa và được mọi tầng lớp quần chúng ủng hộ. Điều mà Việt Minh gian trá ở đây là họ cho dân thấy rằng cuộc chiến này là do một mình họ lãnh đạo. Họ không những đã chẳng nói gì đến những thành phần quốc gia tham gia công cuộc kháng Pháp này, họ lại nhân dịp này tìm cách thủ tiêu các thành phần quốc gia nữa. Cuộc chiến kéo dài 9 năm và kết thúc ở Genève, Thụy Sĩ qua Hiệp Định ngưng bắn, chia đôi đất nước do họ ký kết với Pháp vào lúc 3 giờ 50 rạng sáng ngày 21/07/1954. Thiệt hại về nhân mạng : phía Pháp khoảng 100.000 tử thương, phía Việt Minh khoảng 500.000 tử thương và phía dân chúng, từ 800.000 đến 2 triệu người.
Cuộc Chiến Tranh Việt Nam hay "Thôn Tính Miền Nam".
Sau Hiệp Định Genève, trên lý thuyết Việt Minh phải tập kết ra Bắc và quân đội quốc gia và Pháp phải vào phía nam vĩ tuyến 17. Nhưng phía Việt Minh đã có ý đồ đen tối từ trước, nên họ đã cài cắm người của họ ở lại miền Nam, chôn dấu vũ khí "trường kỳ mai phục" chờ lệnh từ miền Bắc để tái xuất hiện gây loạn. Chính quyền Ngô Đình Diệm đã biết được âm mưu này và đã có những biện pháp truy lùng, đồng thời tổ chức nông thôn thành các ấp chiến lược. Sách vở Tây Phương thường cho rằng cuộc chiến tranh Việt Nam bắt đầu từ năm 1964, khi xảy ra vụ chiến hạm của Hoa Kỳ bị miền Bắc nổ súng, đưa đến việc người Mỹ đổ quân lên Việt Nam. Nhưng thực chất, từ năm 1959, lệnh từ miền Bắc đã ban xuống cho những thành phần "Việt Cộng" nằm vùng ở miền Nam tổ chức du kích và lập các chiến khu an toàn tại vùng Đồng Bằng Sông Cửu Long. Miền Bắc cũng bắt đầu chi viện tiền bạc, vũ khí bằng nhiều con đường vào nuôi dưỡng du kích trong miền Nam. Bộ đội tập kết ra Bắc bắt đầu được gửi vào Nam bằng cách băng qua Trường Sơn, Lào và Cambốt. Lúc đó, Sihanouk đã hỗ trợ Hà Nội và làm lơ để quân đội cộng sản miền Bắc sử dụng lãnh thổ Cam Bốt làm hành lang chuyển vận quân đội và đồ dùng quân sự cũng như làm hậu cứ cho các đơn vị cộng sản tiến đánh miền Nam. Đường mòn Hồ Chí Minh đã bắt đầu được xây dựng từ những năm cuối của thập niên 50. Ngay từ đầu năm 1960 họ bắt đầu tấn công các đồn bót của quân đội Việt Nam Cộng Hòa, ám sát các viên chức của chính quyền miền Nam, đặt bom, mìn, phá hoại các công thự, đường xá, cầu cống. Họ thực sự đã mở một chiến dịch khủng bố rất dã man để mở đầu cho một cuộc xâm lăng, tấn công Việt Nam Cộng Hòa từ miền Bắc. Dưới con mắt của Hoa Kỳ, đây là cuộc tấn công của cộng sản thế giới nhằm bành truớng chủ nghĩa cộng sản.
Chiến cuộc ngày càng lan rộng và ngày càng gia tăng cường độ. Hoa Kỳ với chủ trương ngăn chặn sự bành trướng của cộng sản ở Đông Nam Á. Liên Xô và Trung Cộng chủ trương chiến tranh "giải phóng dân tộc" để nhuộm đỏ thế giới. Vị thế của Việt Nam đã khiến cho nước ta nằm ở tuyến đầu của cuộc "chiến tranh lạnh" giữa hai thế lực tự do và cộng sản và là chiến trường chịu nhiều bom đạn, chết chóc nhất trong lịch sử nước nhà. Nhưng vấn đề không phải là vì vị thế mà là CSVN đã vâng lệnh đế quốc cộng sản Liên Xô và Trung Cộng tiến đánh miền Nam, trong lúc miền Nam không hề có hành động quân sự nào tiến ra Bắc vào lúc khởi đầu cuộc chiến.
Dưới chiêu bài "đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào, giải phóng miền Nam ruột thịt", chiêu bài "chống Mỹ cứu nước"... cộng sản Hà Nội đã dựng lên một thứ chính nghĩa giả hiệu, và bộ máy tuyên truyền của CSVN và cộng sản quốc tế đã thành công trong việc đánh lừa nhân dân Việt Nam, đánh lừa thế giới. Nhà văn Dương Thu Hương, trong bài tiểu luận mới đây, đã viết như sợ rằng sẽ không còn dịp viết nữa : "Toàn bộ sức mạnh của cuộc chiến tranh tựa trên hai từ Cứu Nước. Cứu nước, là tiếng kèn lệnh kêu gọi truyền thống đấu tranh của người Việt. Truyền thống này tồn tại hàng nghìn năm như một yếu tố vĩnh định trong cấu trúc tâm lý. Tống, Nguyên, Minh, Thanh - Thái thú Tô Định, Tướng Thoát Hoan, núi Yên Ngựa, Bạch Đằng Giang - những cái tên lịch sử trước khi ghi trên giấy trắng bằng quốc ngữ đã ghi trên giấy quyến bằng chữ Nôm, chữ Hán và được truyền khẩu rộng rãi trong dân chúng. Một truyền thống như thế lẽ đương nhiên tạo ra những nét hằn trong cách nghĩ, cách ứng xử, cách sống, cấu thành một bộ phận của tính cách lẫn thói quen, một bản năng thứ hai nơi con người". Để rồi bà kết luận : "Cuộc chiến tranh chống Mỹ không phải là cuộc chiến tranh Cứu nước như mọi người ngộ nhận...". Nó là một cuộc xâm lăng vũ trang của cộng sản miền Bắc nhằm thôn tính miền Nam, nhuộm đỏ cả nước, dâng cho Liên Xô, Trung Cộng.
Cuộc chiến đã chấm dứt ngày 30/04/1975 với "chiến thắng" của cộng sản miền Bắc, chiếm trọn miền Nam, "thống nhất đất nước". Cuộc chiến tranh "chống Mỹ cứu nước" do CSVN gây ra lần này đã gây cho đất nước những tàn phá to lớn. Về con người : hai bên Việt Nam đã có trên 2 triệu người cả quân đội lẫn thường dân bị tử thương, khoảng 3 triệu người bị thương, trong đó có rất nhiều người tàn phế suốt đời. Ngoài ra cũng ghi nhận phía CSVN đã tiến hành 48.511 vụ khủng bố, đặt mìn hay phái kích bừa bãi vào các khu dân cư gây tử vong cho 24.218 thường dân và 53.468 người bị thương. Họ cũng đã bắt cóc và thủ tiêu khoảng 37.556 người.
Hai cuộc chiến tranh đã gây hoang tàn đổ nát cho quê hương Việt Nam. Trong chiến thuật du kích quân CSVN đã thường xuyên phá hủy đường xá, cầu cống. Hai cuộc chiến tranh này gắn liền với chế độ cộng sản tại Việt Nam. Họ gây ra chiến tranh vì hai mục đích :
Mục đích thứ nhất là để bành trướng chủ nghĩa cộng sản theo lệnh của cộng sản quốc tế, điển hình là Liên Xô và Trung Quốc.
Mục đích thứ nhì, như bà Dương Thu Hương đã chứng minh một cách rất rõ ràng là để : "Cái nôi của chính thể bao giờ cũng là một cuộc chiến tranh rộng lớn, khá dài lâu để sự xáo trộn đủ thời gian gây ra một hiệu ứng hai chiều : Sự tôn vinh bạo lực và tâm lý tòng phục trong dân chúng". Gần 30 năm đã trôi qua sau cuộc chiến tranh thôn tính miền Nam và cũng đã 50 năm chấm dứt cuộc "kháng chiến chống Pháp", nhiều học giả đã có đủ thời gian và tài liệu. Số đông đã đặt câu hỏi : "Liệu Việt Nam có cần hai cuộc chiến tranh này để trở thành một nước độc lập hay không ?". Cái giá dân tộc Việt Nam phải trả cho mộng bá vương của đảng CSVN quả thật quá đắt.
CSVN Phá Hoại Xã Hội Việt Nam.
Chủ Nghĩa Cộng Sản Phá Hoại Xã Hội.
Bản chất chủ nghĩa Mác-Lênin là một chủ thuyết không phù hợp với xã hội và con người Việt Nam. Du nhập nó vào Việt Nam đã là một cái sai lầm. Cương quyết áp dụng nó một cách mù quáng trên đất nước Việt Nam lại là một cái sai lầm to lớn hơn nữa. Chủ nghĩa này không giúp cho dân tộc ta đánh đuổi thực dân giành lại độc lập. Năm mươi năm qua kể từ khi chấm dứt cuộc chiến tranh Đông Dương đã là một thời gian đủ dài để không những các nhà nghiên cứu lịch sử mà còn cả những người dân bình thường cũng thấy được rằng, chiến thắng có được là do toàn dân ta tiếp nối truyền thống của tổ tiên, hy sinh tất cả, một lòng, một dạ đánh giặc ngoại xâm. Còn cuộc chiến gọi là "chống Mỹ cứu nước" thì như nhà văn Dương Thu Hương, người đã nghe theo luận điệu của đảng CSVN, bỏ tất cả để đi "đánh Mỹ", ba mươi năm sau đã khẳng định : "nó không phải là cuộc chiến tranh cứu nước". Bà giải thích : "Đó là cuộc đụng độ giữa hai thế lực hiếu chiến". Hai thế lực đó là cộng sản và tư bản. Dân tộc ta, cụ thể là người Việt Nam bên này hay bên kia chiến tuyến chỉ là những người cầm súng tiến hành một cuộc chiến tranh ủy nhiệm của 2 thế lực hiếu chiến này mà thôi.
Điều tai hại của chủ nghĩa này trên đất nước ta là sức tàn phá của nó trên xã hội Việt Nam. Từ thượng cổ, thời kỳ lập quốc đến nay, dân tộc Việt Nam có những đặc tính truyền thống. Xã Hội Việt Nam đã hình thành rất sớm và có một nền văn minh nổi tiếng. Theo "Đại Cương Lịch Sử Việt Nam" biên soạn bởi các tác giả Trương Hữu Quýnh, Đinh Xuân Lâm và Lê Mậu Hãn do Nhà xuất bản Giáo Dục ấn hành tại Hà Nội năm 2001 thì "Trên cơ sở kinh tế nông nghiệp trồng lúa nước và kết cấu xóm làng bền chặt, cư dân Văn Lang - Âu Lạc tiến hành khai hoang, làm thủy lợi, chống ngoại xâm và các hoạt động khác. Cũng từ đó, người Việt cổ bấy giờ đã định hình cho mình một lối sống, cách ứng xử, tâm lý, tôn giáo tín ngưỡng, nghệ thuật toát lên những đặc điểm của đời sống văn hóa vật chất và tinh thần đặc sắc". Trải qua hàng mấy ngàn năm, xã hội Việt Nam là một xã hội thái hòa, an lạc, một xã hội không có hận thù, không có đấu tranh giai cấp. Dân ta có câu "nhất sĩ nhì nông, hết gạo chạy rong, nhất nông nhì sĩ" để nói lên không có giai cấp nào trọng hơn giai cấp nào cả. Tuy người Việt trọng cái học, nhưng người có học không có thái độ khinh người nông dân vô học như bên Tàu : họ cho rằng người có học thì như châu như ngọc, còn người vô học thì như cỏ như rác...
Chủ nghĩa cộng sản đã mang cái quan niệm phi dân tộc là hận thù và đấu tranh giai cấp. Kỹ nghệ nước ta vào những thập niên 30 - 40, chưa phát triển, vì thế đào đâu ra đủ công nhân để trở thành một "giai cấp" ? Vậy mà những người cộng sản cũng cố mà dựng lên một giai cấp "công nhân", sơn phết cho giai cấp này là trong sáng, là xứng đáng là đội ngũ lãnh đạo xã hội. Thực chất, những người lãnh đạo CSVN từ năm 1945 đến nay có được bao nhiêu người xuất thân từ giai cấp công nhân ? Chính ông Hồ Chí Minh cũng là con cái quan lại, trí thức. Nếu chỉ đưa giai cấp công nhân lên lãnh đạo thôi thì cũng là sai lầm rồi. Coi những giai cấp khác trong xã hội như giai cấp trí thức, thương buôn, địa chủ, tư sản vv... là thù nghịch thì không còn có thể gọi là sai lầm, mà phải gọi là "phản xã hội" (antisocial). Từ giữa thập niên 80, đã thấy xuất hiện một số tác phẩm nói về cuộc cải cách ruộng đất kinh hoàng ở miền Bắc. Nhiều người thuộc thế hệ trẻ ngày nay không thể hiểu được và nghĩ rằng phải có một tòa án quốc tế để xét xử những kẻ chủ xướng giết người hàng loạt của thời kỳ đó.
Một chủ trương phản xã hội nữa của chủ nghĩa Mác-Lênin là phá hủy tất cả những giá trị truyền thống như luân lý, đạo đức, gia phong, tôn giáo... Chủ nghĩa này chỉ mới được áp dụng trên trái đất trong thời gian ngắn hơn cây đa đầu làng ở Việt Nam. Nó chủ trương cướp của, giết những người mà nó liệt vào loại tư bản, phản động. Ở Việt Nam, nó nói nhiều đến tinh thần yêu nước.
Thật ra, tinh thần yêu nước của dân tộc ta không cần chủ nghĩa cộng sản mới có. Từ thời thượng cổ, trên thế giới, dân tộc nào, quốc gia nào cũng có các tôn giáo vì tín ngưỡng là một trong những đặc tính của loài người. Các quốc gia coi tôn giáo là phương tiện giúp cho con người hướng thiện. Nhiều quốc gia còn có những ưu đãi các tôn giáo và các giáo sĩ, coi tôn giáo là lợi ích xã hội được miễn thuế, thậm chí còn chu cấp nữa. Chủ nghĩa cộng sản muốn xóa bỏ tôn giáo để thay thế tôn giáo thống trị con người cả về tinh thần lẫn thể xác. Vì thế nó chủ trương đàn áp tôn giáo, bức hại các vị lãnh đạo tinh thần. Chủ nghĩa cộng sản phá hoại nền luân lý, đạo đức của xã hội ta bằng cách phá hủy tinh thần gia đình. Trong giáo dục tuổi thơ, trong Ề10 điều bác Hồ dạyỂ thiếu niên, nhi đồng, không có điều nào dạy các em phải hiếu thảo, vâng lời cha mẹ.
Chính vì những giá trị mang tính bản sắc của dân tộc đã bị chủ thuyết ngoại lai phá hủy, nên ngày nay xã hội mới băng hoại, tệ nạn tràn lan, không có gì ngăn cản nổi.
Chế Độ Phá Hoại Xã Hội.
Các tệ nạn xã hội hiện nay tại Việt Nam phát triển một cách mạnh mẽ nhờ môi trường thuận lợi là chính cái chế độ XHCN. Nói cách khác, chính chế độ này đã sản sinh ra các tệ nạn xã hội. Đã có một thời, và ở nhiều nơi, ngay bây giờ, những người cộng sản đang ở vị trí lãnh đạo đất nước hay ở các cấp thấp hơn có khả năng văn hóa rất kém, nếu không muốn nói là vô học. Xã hội đã có phân công. Các trường Đại Học cũng có những phân khoa. Người công nhân thì được đào tạo kỹ thuật theo ngành nghề mình chọn. Người luật sư, thẩm phán thì phải học luật. Người thầy thuốc thì phải học thuốc. Người làm chính trị, công chức thì phải học chính trị, hành chánh, vv... Chỉ nhìn vào lập trường giai cấp của chế độ lấy đảng viên gốc công nhân lên làm lãnh đạo là đã thấy không ổn rồi. Không ổn trong bộ máy Nhà Nước và nhất là không ổn đối với xã hội.
Báo chí trong nước đăng tải hàng ngày những chuyện oan ức của dân, những thủ tục hành chính để "hành dân". Đã thế, do bản chất chế độ, bản chất và quy luật của đảng CSVN, không có kỷ cương phép nước gì cả. "Trên bảo dưới không nghe" đang là cái loạn chế độ, cái loạn kỷ cương hiện nay. Chính guồng máy chế độ bị ruỗng nát với đội ngũ "công chức" gồm đảng viên CSVN vô trách nhiệm, thiếu khả năng lại thêm tật tham ô, nhũng nhiễu nhân dân đã là yếu tố đầu tiên phá hoại xã hội. Tham quan ô lại làm giàu nhanh hơn ăn cướp, đã trở nên những đại gia và cách biệt giàu nghèo trở nên bức xúc tột độ. Những người này tiêu xài hoang phí, đòi hỏi của họ càng ngày càng sa đọa khiến cho những người cần tiền phải cung phụng cho họ. Vì thế mới có những vụ cán bộ cao cấp mua dâm trẻ em 13 tuổi, đồng lõa với Năm Cam, buôn bán ma túy vv... Lập trường giai cấp của CSVN đã trở thành lập trường hưởng thụ, vơ vét và độc ác, độc tài.
CSVN Phá Hoại Con Người
Người cộng sản còn đang muốn tiến lên chủ nghĩa xã hội. Và có người trong bọn họ đã từng nói "muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội, phải có những con người XHCN". Con người XHCN như thế nào thì kẻ đó không định nghĩa. Nhưng cứ nhìn những "con người XHCN" hiện nay thì có thể hình dung được cái xã hội XHCN nếu nó được xây dựng thành công, nó sẽ như thế nào. Con đường đi lên chủ nghĩa xã hội chắc còn xa, quá độ hơn nửa thế kỷ mà chưa thấy tăm hơi nó đâu cả. Liên Xô và các nước cộng sản "anh em" ở Đông Âu họ đã nản lòng rời bỏ con đường đó rồi. Chỉ biết hiện nay chế độ cộng sản Hà Nội đang tiến hành kinh tế thị trường với cái đuôi XHCN.
Họ đang phấn đấu nâng cao mức tăng trưởng GDP, phấn đấu gia nhập WTO, AFTA và các tổ chức kinh tế quốc tế khác. Họ đang đẩy mạnh xuất khẩu dầu khí, cá, tôm, trà, cà phê, hồ tiêu, cacao và các hàng thủ công nghệ. Họ còn xuất cảng cả con người. Liên quan đến lãnh vực này, có cái họ xuất cảng công khai, theo kế hoạch được Nhà Nước công bố. Đó là xuất cảng công nhân lao động sang các nước Trung Đông và Á Châu. Những công nhân được xuất cảng đã phải cầm thế nhà cửa, bán đồ đạc, vay mượn để vừa đút lót, vừa đặt cọc cho các hãng môi giới... Nhưng, theo báo chí trong nước, không ít những công nhân xuất khẩu đã phải về nước trắng tay, không biết kêu ai, khiếu nại ở đâu...
Một loại khác cũng được xuất cảng, tuy không công khai ồ ạt qua những "công ty xuất khẩu" như lao động, nhưng hẳn có sự đồng ý của quan chức Nhà Nước. Đó là bán "cô dâu" sang Đài Loan. Bao nhiêu trường hợp đau thương đã xảy ra. Tuyệt nhiên người phát ngôn của Bộ Ngoại giao Việt Nam không hề lên tiếng. Coi như không biết. Loại thứ ba là xuất cảng trẻ em từ 8 đến 15 tuổi đi làm nghề mại dâm ở Cam Bốt. Vụ này báo chí quốc tế phanh phui, nhưng chính quyền CSVN cũng không hề lên tiếng hay có biện pháp gì cả. Trong "sự nghiệp phá hoại con người" CSVN đã phá trước hết nhân phẩm, nhân cách con người Việt Nam. Chế độ đã dửng dưng hay bất lực trước những tệ nạn xã hội. Luật pháp không thể bắt con người làm điều thiện, tránh điều xấu. Đảng và Nhà Nước lại càng không có tư cách làm điều này khi mặt mũi chưa được sạch sẽ.
Giáo dục đào tạo đang bị chỉ trích nặng nề vì những bê bối trong ngành. Thày không ra thày, học không ra học, sách không ra sách... Thử hỏi làm sao con người sinh viên học sinh có thể được đào tạo cho ra hồn ? Tương lai của họ đã bị phá hoại. Đó là không kể, nhiều gia đình không đủ sức cho các con đi học đến nơi đến chốn, khiến nhiều học sinh đã phải bỏ học nửa chừng. Cuộc đời của họ đã bị chế độ phá hoại.
Ngành y tế vừa qua cũng được các đại biểu Quốc Hội đưa lên bàn mổ. Trong lúc chính quyền đang la làng về vụ chất độc da cam và đòi kiện Hoa Kỳ thì ông tiến sĩ Nguyễn Quốc Tuấn, Trưởng phòng Môi trường thuộc Bộ Khoa học - Công nghệ báo động là từ lâu nay, trái cây nhập từ Trung Quốc được tẩm chất dioxine này để giữ cho tươi lâu. Ông đã bị biện pháp kỷ luật. Như vậy, đúng là chính quyền CSVN muốn đầu độc nhân dân, phá hoại đời sống người dân. Các bệnh viện của chế độ cũng có những vấn đề nổi cộm. Báo chí đã có cả một mục chuyên đề để nói về phẩm chất trị liệu, cách đối xử của các nhân viên y tế, từ bác sĩ đến y tá, đối với bệnh nhân. Trong lúc đó, giá thuốc vì qua nhiều khâu trung gian Nhà Nước, nên có thứ đã gia tăng đến hàng trăm phần trăm. Ngành y tế, thay vì chăm lo, bảo vệ sức khỏe cho người dân thì lại phá hoại sức khỏe của bệnh nhân.
Còn Có Gì Ở Việt Nam Chưa Bị CSVN Phá Hoại ?
CSVN tự nhận mình là "Cách Mạng" và mình làm "Cách Mạng". Theo quan niệm của họ, cách mạng là phải đập phá hết những gì là tàn tích của chế độ cũ, dù là "phong kiến", "thực dân", "Mỹ Ngụy"... để chỉ còn họ. Họ tự nhận là tiêu biểu cho tiến bộ, là đội ngũ tiền phong, vv... Họ đã từng dùng chuyên chính vô sản và đấu tranh giai cấp để làm cách mạng, để phá hoại.
Ngày hôm nay, khi Liên Xô không còn nữa, các nước trong phe XHCN rã đám từ bỏ con đường sai lầm, họ đã rơi mặt nạ và không thể tuyên truyền một chiều như trước đây nữa. Người dân đã thấy, họ thái hóa, biến chất, sa đọa như thế nào ? Họ cũng nhận ra rằng họ không có chút gì là cách mạng, họ sống phi đạo đức, phi nhân bản, độc tài và độc ác.
Phải có một đảng khác, một lực lượng chính trị khác mới canh tân đổi mới được xã hội Việt Nam ngày nay.
Trần Đức Tường
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire